Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Phan_21
Ngược lại cũng đúng.
Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Thất di nãi nãi kia xem như xong đời”. Thông dâm a! Tội này ở hiện đại cũng sẽ xảy ra huyết án, huống hồ là cổ đại!
“Chuyện mình tự làm thì phải tự gánh hậu quả”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Dẫn ngươi ra ngoài ăn sáng nhé?”
“… Không đi xem Thất di nãi nãi kia sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Chuyện nhà người ta, chúng ta tốt nhất đừng nhúng tay”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ Lý đại thiếu gia trước nay ốm yếu, Lý viên ngoại tuổi già sức yếu, nắm quyền chính là Nhị thiếu gia Lý Bạch thiên. Nếu đã tư thông với hắn, đương nhiên cũng nên do hắn giải quyết”
Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Thời gian ngắn như vậy mà đã hỏi thăm rõ ràng đến thế, thiếu hiệp ngươi thật sự xứng với danh hiệu vua tám chuyện!
Thành Quỳnh Hoa ở phía nam nên không khí ẩm ướt trăm hoa đua nở, nước mưa từng giọt thỉnh thoảng rơi xuống từ mái hiên, khuấy đảo nắm ấm bên sông buổi sớm, bên cạnh có bà lão bán hoa ngọc lan, hết thảy đều yên tĩnh tươi đẹp.
Hai người tìm một quầy ăn sáng trong ngõ vắng, gọi vằn thắn và mì vịt, lại gọi thêm bánh nướng giòn rắc mè.
“Liệu có người vây xem hay không?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn xung quanh.
“Không đâu”. Tần Thiếu Vũ lau miệng cho hắn. “Có ám vệ ngăn lại ở đầu hẻm”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi làm vậy người khác sao làm ăn gì được!
Tần Thiếu Vũ móc ra một thỏi bạc đặt trước mặt ông chủ. “Có đủ không?”
Ông chủ nhất thời mặt mày rạng rỡ. “Đương nhiên đủ, đủ luôn cả tháng, hai vị từ từ ăn, từ từ ăn!”
Thẩm Thiên Lăng yên lặng >_< một chút.
Cái cảm giác nhà giàu mới nổi không đỡ được này a…
Quần điểm tâm này tuy ở sâu trong hẻm nhưng rất nổi tiếng trong thành! Sáng sớm người dân theo lệ thường tốp năm tốp ba kéo đến, bỗng dưng thấy đầu hẻm có khoảng 10 người áo đen đeo đao, nhao nhao giật mình!
Có người gan lớn bước tới hỏi thì mới biết Tần cung chủ đang ăn với Thẩm công tử, không cho người khác vào quấy rối. Để tỏ lòng bù đắp, ai đến ăn điểm tâm đều có thể lĩnh một lượng bạc ở chỗ ám vệ!
Đối với dân chúng bình thường mà nói một lượng bạc không coi là nhiều nhưng cũng không tính là ít, bởi vậy trong thời gian ngắn truyền miệng, người bán hoa, người đốn củi, kẻ chiên bánh tiêu, người bán bánh rán đều như ong vỡ tổ đến xếp hàng lấy bạc, vui sướng tưng bừng, có thể so với cảnh ăn cơm chay miễn phí trên chùa ngày mồng tám tháng chạp!
“Chuyện gì thế?”. Sau khi ăn xong Thẩm Thiên Lăng vừa ra tới đầu ngõ đã bị cảnh tượng hò hét phía trước làm kinh ngạc một chút.
“Không cần để ý”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh kéo tay hắn qua.
“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Ngươi rốt cuộc muốn lợi dụng ta làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng đã vặn vẹo rất lâu về vấn đề này.
“Đương nhiên bởi vì thích phu nhân”. Tần Thiếu Vũ lưu loát không gì sánh được.
“Trả lời có lệ là tuyệt giao!”. Thẩm Thiên Lăng giận.
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, không nói gì thêm.
Thẩm Thiên Lăng bĩu môi, thật sự một chút cũng không hề chân thành!
“Là Tần cung chủ và Thẩm công tử!”. Có người dân thấy hai người, vì vậy la to.
Đạp Tuyết Bạch một đường chạy nhanh tới, Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng phóng lên ngựa, động tác anh tuấn đến mức loá mắt người xem.
“Oa!”. Mọi người nhao nhao rạng rỡ ra mặt.
Vừa có bạc vừa có phúc được nhìn thấy tận mắt, thật sự có lời! Cực kì thoả mãn!
Nếu Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng đã rời khỏi, ám vệ Truy Ảnh cung cũng không cần tiếp tục phát bạc, vì vậy thu dọn đồ đạc rời đi. Quần chúng phía sau chạy tới không lấy được gì, đương nhiên tâm trạng không tốt, còn bị những người tới trước khoe khoang, vì vậy trong thành mọi người cãi nhau om sòm, náo loạn xôn xao.
“Muốn đi đâu?”. Trên con đường yên tĩnh, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Về thôi”. Thẩm Thiên Lăng không hứng thú lắm. “Đi đâu cũng bị người ta nhìn, một chút thú vị cũng không có”
“Cung chủ”. Một thuộc hạ cưỡi ngựa chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Cũng không liên quan tới chúng ta”. Thuộc hạ nói. “Ở hậu viện Lý phủ chất củi thành đống nói muốn thiêu cháy nữ tử thông dâm kia”
“Thiêu cháy?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy giật mình.
Tuy thông dâm là tội lớn nhưng không đến mức thiêu sống tàn nhẫn như vậy a!
“Quay về xem”. Tần Thiếu Vũ quay đầu ngựa hướng về Lý phủ.
Mà trong lầu ba của một quán trà, một nam tử vẻ mặt lạnh lùng đang ngồi sát cửa sổ, nhìn cho đến khi bóng lưng hai người biến mất trong góc đường, bên môi nở một nụ cười khiến người ta sợ hãi.
CHƯƠNG 39: NHÀ CAO CỬA RỘNG!
Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng vội vã chạy về Lý phủ thì thấy trước cổng canh phòng nghiêm ngặt, gấp ba so với ngày thường. Quần chúng trên đường cũng rỉ tai thì thầm, suy đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Tần cung chủ, Thẩm công tử”. Quản gia đương nhiên biết mặt hai người, từ xa nhìn thấy liền dặn người làm mở cửa.
“Sao đột nhiên tăng cường phòng bị thế kia?”. Tần Thiếu Vũ biết rõ mà còn hỏi.
“Ôi”. Quản gia thở dài, vẻ mặt khó xử nói. “Chuyện này tiểu nhân khó nói, Cung chủ thứ lỗi”
“Có gì mà khó nói?”. Trong góc sân bước một người, lạnh lùng nói. “Đã làm sai còn sợ người ta nói sao?”
“Vâng, Nhị thiếu gia nói đúng”. Quản gia liên tục gật đầu khom lưng, cực kì nịnh hót.
“Đi làm việc đi”. Người nọ đuổi quản gia đi, sau đó quay đầu cung kính nói. “Tại hạ là Lý Bạch Thiên, gặp qua Tần cung chủ, Thẩm công tử”
WTF, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới!
Thẩm Thiên Lăng không ngờ đột nhiên gặp phải hắn, vì vậy nhịn không được nhìn nhiều một chút!
Thật là cực kì cẩu đội lốt người, hoàn toàn nhìn không giống người có thể làm ra loại chuyện đó!
“Nhị thiếu gia vừa nãy nói là chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Cung chủ không biết đó thôi”. Lý Bạch Thiên thở dài. “Gia phụ năm ngoái cưới một người vợ lẽ, ai ngờ không lâu sau nàng đã âm thầm tư thông với người khác, quả thật mất mặt cả Lý gia!”
Thẩm Thiên Lăng trong lòng nhất thời tràn ngập chán ghét với hắn. Đem tội lỗi giũ sạch sẽ, có còn là nam nhân không!
“Lý phủ có bắt được gian phu không, định xử lý thế nào?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng hỏi.
“Đợi mẫu thân dẫn người vào thì nam tử đó đã nghe tin chạy trốn”. Lý Bạch Thiên thản nhiên nói. “Chỉ để lại một ít đồ vật bẩn thỉu”
Lại còn có thể mặt không đổi sắc! Thẩm Thiên Lăng rất muốn phun nước có ga vào mặt hắn!
“Ta dẫn Lăng nhi ra hậu viện xem”. Tần Thiếu Vũ vòng qua hắn đi vào trong.
“Cung chủ dừng bước!”. Lý Bạch Thiên đuổi theo cản hai người lại. “Đây là việc riêng của Lý gia, mong Cung chủ không nhúng tay vào”
“Không được”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói gì thì Thẩm Thiên Lăng đã hùng hổ mở miệng. “Ta nhất định phải đi xem”
…
Lý Bạch Thiên có chút ngoài ý muốn, nghe đồn tiểu công tử Thẩm gia trước giờ thanh nhã thoát tục, hôm nay sao còn hứng thú với chuyện nhà người ta?
“Lăng nhi muốn đi, ngươi muốn cản sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi hắn.
“Đương nhiên không dám”. Lý Bạch Thiên sắc mặt khó xử. “Chỉ là gia pháp nghiêm khắc, sợ doạ tới Thẩm công tử”
Mẹ kiếp ngươi cũng biết nghiêm khắc ư! Thẩm Thiên Lăng càng cảm thấy Di nãi nãi kia không đáng, tư thông thôi đã phạm vào sai lầm lớn rồi, đằng này đối tượng tư thông lại còn là kẻ mặt người dạ thú!
“Chúng ta đi hậu viện”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhìn Tần Thiếu Vũ.
Tần cung chủ cong khoé miệng, bế hắn lên lập tức phi thân lên nóc nhà.
Lý Bạch Thiên sốt ruột. “Tần cung chủ!”
Lời còn chưa dứt, hai người đã biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Hậu viện người đến người đi, tôi tớ đang bận rộn chuẩn bị củi lửa, một nữ tử bị trói vào một cái cọc gỗ, rõ ràng lời ám vệ nói lúc trước “Định thiêu sống” cũng không ngoa!
“Có chắc là muốn cứu không?”. Tần Thiếu Vũ đáp xuống tầng hai của trúc lâu, kề vào tai hắn hỏi.
Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ tội của nàng đáng chết?”
“Chuyện này không liên quan tới ta”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Ta nghe lời ngươi”
“Ta dù biến thành ác quỷ cũng không tha cho các ngươi!”. Nữ tử còn đang chửi bậy.
“Châm lửa”. Một phu nhân trung niên uy nghiêm ra lệnh, tóc muối tiêu gương mặt hồng hào, cổ tay mang vòng ngọc xanh biếc, rõ ràng địa vị cực cao.
“Trước hết cứu nàng đã!”. Thẩm tiểu thụ thật không đành lòng nhìn một cô nương bị chết cháy như vậy.
Tần Thiếu Vũ gật đầu, vừa định dùng khinh công mang hắn bay qua thì chân mày hơi nhíu lại.
“Sao vậy?”, Thẩm Thiên Lăng sốt ruột, thấy ngọn lửa đã dâng cao. Thời điểm này không nên do dự a, cứu người quan trọng hơn!
“Không kịp rồi”. Tần Thiếu Vũ thở dài. “Nàng cắn lưỡi tự vận”
“A?”. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn qua đống lửa, sau đó sau lưng rét lạnh.
“Đừng nhìn”. Tần Thiếu Vũ bịt mắt hắn, thay hắn chắn lại khuôn mặt đầy máu tươi.
Thẩm Thiên Lăng níu chặt lớp áo bên hông hắn, nửa ngày cũng không nói gì.
Tần Thiếu Vũ vỗ lưng hắn. “Về nha?”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
Tần Thiếu Vũ ôm chặt eo hắn, mang hắn trở về nơi ở.
Trơ mắt nhìn một sinh mệnh kết thúc trước mặt mình, dù là lỗi của nàng nhưng trong lòng Thẩm Thiên Lăng cũng hơi buồn bã, vẫn ngồi trên ghế không nói gì.
“Đang nghĩ gì thế?”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn.
“… Trong lòng khó chịu”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Nếu hai chúng ta tới sớm một chút thì không chừng nàng đã không chết”
“Đâu có nhiều cái “nếu” như vậy”. Tần Thiếu Vũ lấy khăn từ trong ngực ra, lau mồ hôi trong lòng bàn tay cho hắn. “Dù chúng ta thật sự sơ suất, nhưng cũng không đáng kể. Người chịu trách nhiệm chính là cha mẹ đã vứt bỏ nàng, bán nàng cho Lý phủ, là Lý viên ngoại ham sắc đẹp, là Lý Bạch Thiên cùng nàng yêu đương vụng trộm, còn có chính bản thân nàng”
“Nói vậy không sai, nhưng tóm lại vẫn có cơ hội cứu”. Thẩm Thiên Lăng thở dài.
“Đừng nghĩ nữa”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Có muốn ngủ chút không?”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, vừa đứng lên thì ngoài phòng có người bẩm báo, nói Lý viên ngoại cho mời.
“Ta cũng đi”. Thẩm Thiên Lăng nói.
“Đi cũng phải chờ ngủ dậy đã”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường. “Ta ngủ với ngươi”
“… Lý viên ngoại thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Muốn chờ thì cứ để hắn chờ”. Tần Thiếu Vũ cởi dây buộc tóc cho hắn. “Sắc mặt ngươi kém quá, ta lo lắng”
Thẩm Thiên Lăng ôm chăn, nỗ lực muốn xua đuổi hình ảnh máu tanh lúc trước ra khỏi đầu.
Mà Lý viên ngoại đang xoay qua xoay lại trong sảnh trước lần thứ hai bị ám vệ tàn nhẫn thông báo – Tần cung chủ và Thẩm công tử đang ngủ, e là một lúc lâu không qua được! Chắc là còn phải chờ!
Lý viên ngoại nghe vậy trong lòng buồn bực, sao mà mỗi ngày đều phải ngủ thế!
Dù tuổi trẻ nhưng cũng không thể làm nhiều lần như vậy a!
“Cha”. Lý Bạch Thiên đi đến. “Bên ngoài sao lại đứng một đám người thế?”
“Đều là người bị dâm tặc hái hoa”. Lý viên ngoại nói. “Đại ca ngươi trời sinh tính tình hướng nội, lỡ Tần cung chủ nói vài ba câu, chỉ sợ hắn chịu kích thích. Tóm lại là cùng một hái hoa tặc, chắc hỏi ai cũng giống nhau”
Lý Bạch Thiên cười. “Cha thật quan tâm tới đại ca”
“Không còn cách nào khác, ai bảo Bạch Cẩm thân thể luôn không khoẻ”. Lý viên ngoại thở dài. “Cung chủ chắc là một lúc lâu cũng không thể đến được, trước hết phân phó để bọn họ uống trà nghỉ ngơi đi”
Lý Bạch Thiên gật đầu. “Chuyện này ta lo liệu là tốt rồi”
“Chuyện ở hậu viện thế nào?”. Lý viên ngoại hỏi.
“Đã xử lý gọn gàng nãi nãi”. Lý Bạch Thiên nói. “Về phần người kia là ai, hộ vệ và tạp dịch đang làm nhiệm vụ đều nói không thấy được:
Lý viên ngoại thở dài. “Chuyện nhục nhã gia phong như vậy, truyền đi thật mất mặt”
“Cha không cần vì thế mà để bụng”. Lý Bạch Thiên đỡ hắn ngồi lên ghế. “Tìm ra hái hoa tặc hại đại ca quan trọng hơn”
“Ngươi cũng phải chú ý a!”. Lý viên ngoại nắm tay hắn. “Còn tam đệ của ngươi nữa, nhất định phải bảo vệ cho tốt, nhất định không thể để bị hái”
Lý Bạch Thiên dở khóc dở cười. “Ta và tam đệ ít nhiều gì cũng có chút võ công, cha cứ yên tâm”
“Cũng không biết Tần cung chủ có thể bắt dâm tặc được không nữa”. Lý viên ngoại lo lắng.
“Dân chúng trong thành đều đang nhìn vào”. Lý Bạch Thiên nói. “Cho dù không phải vì đại ca, cũng phải cố hết sức vì danh tiếng của Truy Ảnh cung chứ”
Mà vị Tần cung chủ đang được dân chúng kì vọng giờ phút này đang cố hết sức giúp Thẩm Thiên Lăng xoa bóp.
Lư hương trên bàn toả hương hoa, rất có công hiệu an thần.
“Đau”. Thẩm Thiên Lăng nằm lì trên giường, rụt cổ.
“Đau có nghĩa là kinh mạch của ngươi tắc nghẽn, phải ấn nhiều một chút”. Tần thiếu hiệp cực kì chuyên nghiệp!
“Đừng ấn nữa”. Thẩm Thiên Lăng cười khúc khích. “Ngứa”
Rốt cuộc cũng chịu cười a… Tần cung chủ xoa đầu hắn, cũng cười theo. “Chúng ta đổi chỗ khác mà ấn”
“Đổi chỗ nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ lật hắn lại, vươn tay nhéo nhéo cái bụng. “Gần đây mập lên”
“Câm miệng”. Thẩm tiểu thụ lòng tự trọng bị nhục nhã, nhấc chân đạp tới.
“Có biết chỗ này gọi là gì không?”. Tần Thiếu Vũ chỉ vào bụng hắn.
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<. “Bụng mỡ”
Đừng để ý chi tiết nhỏ nhặt vậy a, mẹ kiếp!
“Phụt”. Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng.
“Cười cái rắm!”. Thẩm Thiên Lăng đứng dậy tìm áo lót mặc. “Ta khinh bỉ ngươi, ngươi kì thị người mập!”
“Ta sao lại kì thị phu nhân”. Tần Thiếu Vũ kéo hắn trở về giường. “Ta chỉ hỏi ngươi có biết tên huyệt vị này không thôi”
“Đương nhiên không”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm, lão tử chỉ biết hai mạch Nhâm Đốc và huyệt Thái Dương quanh viền mắt!
“Là huyệt Khai Nguyên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Người tập võ bình thường hay ấn, nội lực sẽ tăng cao, người thường ấn vào cũng có tác dụng rèn luyện thân thể”
“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng biểu lộ nghi vấn.
“Không thì ta ấn giúp ngươi thử xem?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau nửa canh giờ, ngươi sẽ cảm thấy khí bẩn trong cơ thể bài tiết hết, sẽ nhẹ nhàng khoan khoái hơn trước nhiều”
…
Thẩm Thiên Lăng suy tư một chút, sau đó sảng khoái chấp nhận đề nghị này!
Dù sao mình cũng không chịu thiệt!
Vì vậy Tần cung chủ thản nhiên nằm bên cạnh hắn, dùng một tay xoa xoa bụng hắn.
Mềm mại múp mụp, lại rất ấm áp, xúc cảm cực tốt!
“Tại sao ấn vào huyệt vị lại không đau?”. Thẩm tiểu thụ hỏi.
“Huyệt vị này không giống bình thường, không thể dùng lực ấn”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh không gì sánh được. “Nếu không sẽ ấn sai”
WTF còn có thể ấn sai sao? Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Nếu ấn sai thì sao?”
“Ruột gan đứt từng khúc”. Bốn chữ này thật long trời lở đất!
“A?”. Bụng Thẩm Thiên Lăng nhất thời căng thẳng. “Ta không ấn nữa!”
“Không kịp rồi”. Tần Thiếu Vũ nói dối không biết ngượng. “Một khi bắt đầu vận công thì không thể ngừng, nếu không sẽ ngọc thạch câu phân (ngọc nát đá tan – ý nói hai bên đều bị hại ~), ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn nằm nửa canh giờ”
Thẩm Thiên Lăng: …!!!
“Hay là chúng ta nói chuyện gì đó vui vui đi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Câm miệng!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói. “Ngươi tốt nhất lo ấn đi, đừng để phân tâm!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Nếu ấn cho ta chết, lão tử dù thành quỷ cũng mỗi ngày bám theo ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng siết chặt nắm đấm, cực kì tàn nhẫn.
Tần Thiếu Vũ: …
Phụt.
CHƯƠNG 40: …
Vì quanh năm tập võ mà tay Tần Thiếu Vũ có một lớp chai mỏng, đặt lên bụng hơi ngứa ngứa, còn có chút thoải mái!
Vì vậy Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại, ngủ say sưa.
Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, vươn tay muốn đắp chăn cho hắn, Thẩm tiểu thụ lại nắm chặt tay hắn, kéo trở về cái bụng!
Vì cực kì thoải mái mà! Thoải mái đến mức giữa chừng rút ra thì thật thiếu khoa học!
…
Tần cung chủ nén cười tới nỗi suýt nữa thì co thắt dạ dày!
Dưới sự xoa bóp chuyên nghiệp của Tần Thiếu Vũ, Thẩm Thiên Lăng ngủ một giấc say sưa, thẳng đến lúc ăn cơm chiều mới tỉnh! Mà Lý viên ngoại chờ đến hết kiên nhẫn, rốt cuộc thấy được hai người thì thậm chí có cảm giác đã qua mấy đời! Vì vậy hắn vội vàng nước mắt lưng tròng nghênh đón.
Nhớ đến nữ tử bị đốt chết ở hậu viện, Thẩm Thiên Lăng không nhịn được căm tức nhìn hắn một chút!
“Ặc”. Lý viên ngoại vô cùng khó hiểu, lẽ nào còn chưa ngủ đủ giấc?
“Chúng ta đến ăn cơm”. Thấy hắn chặn giữa đường bất động, Tần Thiếu Vũ nhịn không được nhắc một chút.
“Vâng vâng vâng”. Lý viên ngoại mau chóng dẫn hai người đi nhà ăn.
Bên trong vô cùng náo nhiệt, một bàn lớn đầy người đã đợi từ lâu, ánh mắt đều cực kì nóng bỏng.
Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt mất hết khẩu vị. Nhìn muội ngươi, lão tử không phải khỉ!
Tần Thiếu Vũ nhướn mày, rõ ràng tâm trạng cực kì khó chịu!
Lý viên ngoại run run. “…Hai vị?”
“Tần cung chủ, mời ngồi”. Lý Bạch Thiên tự mình kéo ghế.
“Không cần”. Tần Thiếu Vũ kéo Thẩm Thiên Lăng ra ngoài. “Một lát nữa kêu những người đó tới thư phòng gặp ta”
“…Vâng”. Mặt Lý Bạch Thiên có chút khó nén giận.
Trong phòng một mảnh yên lặng xấu hổ, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cho đến khi bóng lưng hai người biến mất ở cuối hành lang.
“Quả nhiên đúng như lời đồn… không biết lý lẽ”. Họ hàng Giáp vừa bị ánh mắt của Tần Thiếu Vũ làm cho rét lạnh, tới giờ vẫn còn run run.
“Đúng thế”. Họ hàng Ất cũng chậc chậc. “Quả thật hù chết người”
Những người còn lại cũng rối rít tỏ ra rằng tuy rất lạnh lùng nhưng vẫn xứng đáng nhìn một chút. Ít nhất có thể đi khoe một năm rưỡi! Chỉ có Lý viên ngoại phẫn hận giậm chân. “Kêu các ngươi đừng tới mà không nghe! Nếu chọc cho hắn mát hứng, ai có thể thay Bạch Cẩm lấy lại công đạo đây!”
“Cha lo lắng quá rồi”. Lý Bạch Thiên đỡ hắn ngồi lại trên ghế. “Đã đáp ứng rồi, Tần cung chủ cũng không phải loại người nói không giữ lời”
Lý viên ngoại thở dài, vô lực khoát tay nói. “Các ngươi ăn đi, ta đi xem Bạch Cẩm”
“Ta đi cùng cha”. Lý Bạch Thiên nói.
“Để ta đi cho”. Một thiếu niên bên cạnh đứng dậy. “Gần đây Nhị ca cũng mệt mỏi, nên ăn no ngủ ngon mới đúng”
Hắn là Tam công tử Lý gia, cũng do vợ cả sinh ra giống Lý Bạch Cẩm, năm nay vừa tròn 17 tuổi.
“Bạch Hạo theo ta đi là tốt rồi”. Lý viên ngoại cũng nói. “Bạch Thiên tiếp chuyện với mọi người đi”
Lý Bạch Thiên gật đầu, cũng không ép nữa.
Mà Tần Thiếu Vũ lại mang Thẩm Thiên Lăng đến một tửu lâu nổi tiếng nhất trong thành, sau khi ăn uống no say thì đi xem đèn trên sông, thậm chí còn đi nghe tấu nhạc một chút rồi mới chậm rãi trở về.
Thẩm Thiên Lăng giơ mặt nạ trong tay lên, cực kì hăng hái.
“Tâm trạng tốt ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Vốn cũng không tệ lắm”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Trong lòng buồn phiền mà thôi”
“Thế giới to lớn, cũng không thể quản hết mọi chuyện”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Yên ổn sống cuộc đời của mình là tốt rồi”
“Ta cũng không quản nhiều chuyện như vậy”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi. “Độc của mình còn chưa giải nữa là”
Tần Thiếu Vũ huýt sáo một cái, Đạp Tuyết Bạch lập tức từ xa chạy tới.
“Độc của ngươi ta sẽ giúp ngươi giải”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn, bay lên lưng ngựa. “Cho nên đừng sợ”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nắm chặt tay áo hắn.
Đạp Tuyết Bạch hí vang một tiếng, nhanh chóng hướng tới Lý phủ.
Dựa theo căn dặn lúc trước của Tần Thiếu Vũ, Lý viên ngoại đã an bài các nam tử bị hái hoa tặc hái qua ở thư phòng. Vì lúc trước đã nghe thủ vệ ở cửa thành nói “Dâm tặc chuyên hái các nam tử dung mạo thanh tú xinh đẹp”, nên Thẩm Thiên Lăng nghĩ trong phòng đều là mỹ thiếu niên! Kết quả sau khi vào phòng, còn chưa kịp nhìn những người khác thì đã bị một hán tử cường tráng ở góc tường khóc hức hức khiến cho sợ ngây người.
Mẹ kiếp người này cũng hái được? Khẩu vị hơi nặng nha!
Tần Thiếu Vũ rõ ràng cũng bị hán tử cường tráng kia chấn động một chút. “Ngươi cũng là người bị hại ư?”
“Vâng”. Hán tử cường tráng mặt ửng hồng, rơi lệ thê lương nhìn Tần Thiếu Vũ.
Thẩm Thiên Lăng: …
Thật ra… cũng không sao a…
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, hán tử vai u thịt bắp cũng có quyền được khóc hức hức. Huống chi người này là người bị hại, phải dùng ánh mắt đầy đồng cảm và yêu thương nhìn hắn mới đúng!
Hô… nghĩ vậy quả nhiên thoải mái hơn.
Thế nhưng Tần Thiếu Vũ rõ ràng không có lòng thương yêu, hắn lạnh lùng nói. “Còn dám liếc mắt đưa tình ta sẽ chọc mù mắt ngươi!”
Hức! Hán tử cường tráng chỉ đành không cam lòng mà cúi đầu.
Thẩm Thiên Lăng trong mắt đầy đồng cảm.
“Nói đi, hôm đó tình huống ra sao”. Tần Thiếu Vũ ngồi trên ghế.
“Hôm đó là một đêm mưa to gió lớn”. Hán tử cường tráng lập tức nói liên tục. “Ta đang lăn trên giường thì đột nhiên bầu trời đánh xuống một tia sấm sét, sau đó ta bị doạ hôn mê”
Thẩm Thiên Lăng không biết nên dùng biểu cảm gì đối mặt hắn. Cao lớn thô kệch thì thôi đi, còn có một quả tim ưm ưm ưm của thiếu nữ, quả thật đau thương đến mức độ +MAX!
“Hôn mê?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Đúng vậy, hôn mê”. Hán tử cường tráng rưng rưng nói. “Sáng hôm sau thức dậy ta đã bị, bị, bị… hức hức hức hức hức hức!”
“Được rồi, nhanh chóng lui xuống đi”. Tần Thiếu Vũ không kiên nhẫn.
Hán tử bước đi lảo đảo quay về trong góc, tiếp tục dùng ánh mắt e thẹn mà đầy yêu thương ngưỡng mộ nhìn Tần cung chủ!
Thẩm Thiên Lăng: …
“Ngươi, bước ra nói một chút xem là chuyện gì xảy ra”. Tần Thiếu Vũ tuỳ ý chỉ một người. Người này mặc vải mộc, sạch sẽ nhã nhặn, nhìn qua hình như là một tú tài.
Mà hắn rõ ràng bình thường hơn hán tử lúc nãy nhiều, nói đến chuyện chịu nhục hôm đó, không chỉ đỏ mặt mà trong mắt cũng mơ hồ có chút căm giận.
Thẩm Thiên Lăng gọi người hầu tới mang những người còn lại qua phòng kế bên. Dù sao thì chuyện này cũng không dễ nói ở trước mặt người khác.
“Tần cung chủ, ta là Trại Cảnh Hoa”. Hán tử cường tráng vẫn nhớ mãi không quên, đi tới cửa còn quay lại tự giới thiệu.
Tần Thiếu Vũ giơ tay tung ra một chưởng, quét hắn ra ngoài!
Thẩm Thiên Lăng: …
“Hôm đó ta về nhà rất sớm”. Tú tài nói. “Sau khi ăn cơm xong thì đầu hơi choáng nên ngủ tạm, tỉnh lại đã là sáng hôm sau”
“Buổi tối không tỉnh sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Tú tài lắc đầu. “Trong phòng không có mê hương, ta quả thật không cảm thấy”
Sau khi hỏi thêm vài người thì cũng đại khái không khác gì so với hai người nọ, đều là ngủ xong thì không biết gì hết, đến ngày hôm sau tỉnh dậy mới phát hiện quần áo xộc xệch, vùng kín bị thương, trong phòng không có bất cứ khác thường gì, hàng xóm cũng không thấy có người lạ ra vào.
“Cao thủ khinh công ư?”. Đợi mọi người đi rồi Thẩm Thiên Lăng mới hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Cũng có thể, hoặc là cao thủ dùng độc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Khói mê vô sắc vô vị, trước giờ đúng là chưa từng nghe nói qua”
“Hôn mê rồi thì có ý nghĩa gì nữa”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, chẳng lẽ có sở thích làm với xác chết?
…
WTF! Sau lưng hơi tê tê!
“Vậy ngươi nghĩ thế nào mới có ý nghĩa?”. Tần Thiếu Vũ cười nhìn hắn.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút mới ý thức mình vừa nói một câu 18+!
“Hử?”. Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn lên.
“Không liên quan tới ngươi”. Thẩm tiểu thụ thẹn quá thành giận. “Câm miệng!”
“Sao không thử một chút?”. Tần Thiếu Vũ lộ vẻ mặt “ôi chao tiếc ghê”.
“Thử muội ngươi!”. Thẩm tiểu thụ cực kì ngạo kiều!
“Cung chủ”. Ngoài phòng có người gõ cửa.
“A, là Tả hộ pháp”. Thẩm Thiên Lăng nhận ra giọng nói.
“Tiến vào”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Cung chủ, Thẩm công tử”. Hoa Đường đẩy cửa bước vào. “Người chúng ta cứu trên núi hoang tự xưng là người áp tải của tiêu cục trên kinh thành”. Lúc trước mọi người đi Lý phủ, nàng vì cứu người mà không đi theo, một mình ở lại Quỳnh Hoa cốc.
“Dưỡng thương xong, cho ít bạc rồi đuổi đi”. Tần Thiếu Vũ nói.
Hoa Đường vẻ mặt khó xử. “Hắn nói vẫn ngưỡng mộ Cung chủ, lần này có duyên nhìn thấy, muốn gia nhập Truy Ảnh cung”
“Ngươi muốn hắn ở lại ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường sắc mặt ửng đỏ, không phủ nhận.
“Thôi được rồi, ngươi thay hắn sắp xếp đi”. Tần Thiếu Vũ rất sảng khoái.
“Đa tạ Cung chủ”. Hoa Đường xoay người rời đi.
Thẩm Thiên Lăng buồn bực nói. “Làm sao ngươi biết Tả hộ pháp muốn lưu lại người kia?”
“Dựa theo tính cách của nàng, nếu không muốn thì sẽ cự tuyệt tại chỗ, tuyệt đối không có khả năng suốt đêm chạy tới hỏi ta”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu đã tới, chứng tỏ nàng không muốn cự tuyệt”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian